Năm tôi 4 tuổi, hàng xóm mua ti vi đen trắng, mỗi lần sang xem ké là đứng kiễng chân ngoài cửa sổ, không hiểu sao đứng 3-4 tiếng không thấy mỏi chân. Vì tôi từ nhỏ đã lùn, nên kiễng phải hết cỡ, về nhà ăn cơm ngồi quỵ xuống, đứng không nổi, bố mẹ sai đi lấy cái muôi mà vấp xong ngã oạch. Ông bà già bảo:
- Lớn lên cố mà kiếm tiền mua TV, bố mẹ không làm được thì mày làm được
Giờ nghĩ lại ngày ấy, tôi chợt tự nhủ: Đ****M**** cái TV, vì mày mà từ 4 tuổi bố mày đã phải tiền tiền nong nong giàu giàu nghèo nghèo
Giàu nghèo cái gì chứ? Tiền tôi kiếm tôi ăn, mắc mớ gì mà các người phán xét tôi là giàu nghèo? Áo quần tôi mua tôi mặc, mắc mớ gì các người mà chê chê khen khen?
Thế mà, sống ở đời là gì, không sợ gì hơn là thất bại, không ngại gì hơn là mất mát
Tôi quen một đám công tử nhà giàu, tâm hồn nghèo đ*** chịu nổi. Chúng nó cố nai lưng ra làm cái gì đó cho mang tiếng là có nỗ lực, nhưng vẫn thế, chỉ là một đám bạc nhược thích hưởng thụ. Có lần tôi say say, cười vào mặt một đứa. Nó nhếch mép bảo:
- Giàu có mới khó, nghèo khó thì dễ. Anh có dám nói anh muốn nghèo cả đời không?
Tôi bật cười đáp:
- Tao không ngại nghèo cũng không ngại giàu. Tao nỗ lực, vất vả, nâng cao bản thân, mở mang đầu óc, làm điều có ích. Tao không phải tiết kiệm từng đồng, tiền tao đủ sống, bản lĩnh tao đủ bao bọc người thân, ai cần giúp tao giúp được vì tao hiểu họ và hiểu đời. Mày thì có thể làm gì?
Nó lúng túng, rồi chặc lưỡi, nhấc điện thoại gọi cho thằng bạn đang ở bar, leo lên con xe mà bố nó mua cho nó rồi biến mất
Tôi cũng quen nhiều ông chủ, vươn lên từ mồ hôi nước mắt. Cả buổi nói chuyện chỉ xoay quanh chuyện tiền ít tiền nhiều, kiếm khôn kiếm dại. Nói đi nói lại, vỗ vai tôi mà bảo:
- Chú thông minh chịu khó, anh có thể hợp tác với chú làm cái gì đó ra tiền, rất nhiều tiền, đủ cho em và gia đình sống không phải nghĩ
- Anh ạ, nếu sống không phải nghĩ, thì đừng cố kiếm tiền bằng mọi giá. Đã kiếm tiền bằng mọi giá, cái đầu luôn kiệt quệ, trái tim luôn tàn phế, cười không ra tiếng vui tươi đâu
Anh chủ gật gù, thẫn người nhìn ra phía đường phố, chừng như có điều gì khổ tâm đ*** nói nổi
Tôi không sợ tiền cũng không yêu tiền. Cần có thì có, không chính đáng thì nhổ vào. Không phải của mình đừng cầm, cầm xong bỏng tay, sự đời có nhân quả, không tránh được đâu
Năm tôi 27 tuổi, lần đầu tiên bị một đám người bẩn thỉu âm mưu đuổi khỏi công ty. Tôi ngồi thẫn trên ghế đá, không biết nuôi gia đình thế nào, tự nhiên trào cả nước mắt. Sau mấy tháng lang thang không bạn bè nào giúp đỡ, tôi xắn đôi tay làm từng việc vặt, gồng gánh sự đời cúi mặt nhẫn nại. Thế rồi có người bảo tôi viết cho họ điều gì đó
Tôi bắt đầu viết
Bằng trái tim đầy tì vết
Nhưng không chịu tiêu diệt mình vì tiền
Những gì tôi viết và những gì anh em tôi viết, mang lại cho chúng tôi một cuộc đời đích thực. Ở đó, chúng tôi sống tử tế, cười đích thực, và bất cứ ai đã chạm vào những gì chúng tôi viết, đều mãi mãi ở lại với chúng tôi theo nhiều cách
Anh em, anh em có dám sống cuộc đời đó không?
Không phải kiễng lên cửa sổ nào nữa
Không phải đốt trái tim mình trong lửa lừa dối
Không phải trằn mình mỗi tối nghĩ chuyện đồng ra đồng vào?
Tôi thì, vẫn chờ anh em
Hẹn gặp lại!
---------------------------------------
https://www.facebook.com/marketingforloser/