Sự đời như nước ngược, mà mình như thuyền trôi
Đường xa phải bước được, quý bạn mới khuyên thôi!
.
Mấy ngày nay, gần Tết rồi, lứa đôi lai vãng khắp bốn phương, đi đi lại lại trên đường như không chốn nương thân, thật là náo nức có náo nức, nhưng thật mà, vô định là vô định
Không biết có phải tại tính tôi bi quan, nên thường thấy mỗi khoảnh khắc vui vẻ lại vướng vào nhau mà bận lòng, hoặc giả mỗi lúc nói cười hạnh phúc lắm, tôi bỗng nhiên ngồi xuống ghế bóp trán thấy một màu giả tạo
Có lần tôi mượn chén rượu lay một người bạn lòng: "Các người thật không sao cả sao?" Bạn nhìn tôi như kiểu, này, chúng nào có ai ỔN đâu mà hỏi lạ kì thế? Nhưng bạn chẳng nói gì, gục đầu vào vai tôi khóc nấc lên. Tôi vuốt giọt nước mắt lấp lánh đó, nó vỡ tung ra như một giọt thác, rồi ngân nga
Yêu đương, không hẳn là ỔN, hạnh phúc thì không phải là MÃI THẾ
Vui vẻ, không hẳn là VUI, khoảnh khắc VƯỚNG vào nhau mà BẬN LÒNG
Rượu uống, không hẳn là SAY, hỏi nhau không phải vì LỜI ĐÁP
Trong các loại content tôi yêu thích, cái cảm hứng VÔ THƯỜNG, TRÔI GIẠT, TAN BIẾN, MẤT MÁT của nhà PHẬT thật sự đẹp mê màng, như kiểu uống rượu nóng trên sông lạnh, gặp bạn hiền khi Trời trở rét
Chắc anh em chạy chuyên nghiệp cũng biết content làm hướng đến đối tượng có tín ngưỡng quan trọng thế nào, làm sao để KHÔNG dùng đến từ chuyên môn biệt ngữ của họ mà vẫn xen được lòng họ chính là then chốt
Anh em mà thấy cần công thức loại content VÔ THƯỜNG ấy, xin để lại dấu chấm (.) dưới đây, chúng tôi sẽ viết kĩ chuyện này
Mà tôi nói rồi, viết là trị liệu, viết là khai sáng và định hình bản thân. Muốn vượt qua cái cảm giác mất mát phiêu bạt trong lòng, phải viết được loại bài này. Anh em có hiểu không?