Đối với người phương Đông, có điều khổ thế này: Giúp người ta thì đừng kể công, chắc chắn thế rồi. Nhưng không kể công thì người ta lại không biết
Nên tôi có một cách nghĩ thế nào? Để tôi nói một chút về sự tinh tế của tư duy phương Đông. Khi tôi giúp một người thì tôi không kể công với họ, nhưng tôi lại phải nhắc họ là tôi vừa giúp
Chẳng hạn, tôi giúp một anh một chuyện rất nhỏ, tôi đèo anh ấy đi chẳng hạn, tôi sẽ không nhắc anh ấy là tôi đèo anh ấy đi, mà tôi nhắc là: “Xe anh thực ra chạy rất ngon đấy chứ”. Xe anh ấy thì chạy rất tệ, nhưng tôi vẫn phải nói xe anh ấy chạy ngon để anh ấy nhớ là “Sếp luôn luôn đèo mình và điều đó gắn liền với cái xe này”. Tôi nhắc anh ấy một chuyện mà anh ấy cứ gặp là anh ấy nghĩ tốt
Hay là một tư duy phương Đông cho một chuyện bình thường, như khi chúng ta giúp ai. Ví dụ trong phòng, chúng ta gặp một người đang bê rất nặng, chúng ta bê hộ họ, đặt hộ xuống. Người tốt họ sẽ hiểu, ”Người này rất tốt”. Nhưng người xấu thì nghĩ gì: “Tôi bê nặng thế, có phải như anh đâu, ngồi chơi. Bê một tí thì đã sao” Đấy là tính người ta hơi xấu đúng không?
Lại phải nhắc người ta thế này: chúng ta bê xong, chúng ta đặt xuống rồi bảo là: “Công nhận anh làm thế này ngày nào cũng mệt mỏi nhỉ. Em mà làm thế này chắc em không chịu đựng nổi”
Khi chúng ta lùi mình như thế, họ sẽ có cảm tình hơn. Chúng ta lại khôn ngoan hơn một chút, chúng ta nói là: “Đúng là công ty chỉ có anh làm được việc này”
Thế là cứ nhắc đến chuyện đấy, người ta lại nghĩ là “Có cậu này cậu ấy hiểu biết”. Bê thùng đồ thôi mà, có gì đâu, nhưng khi chúng ta khen thì họ lại cảm giác rất tốt